Về ngồi với núi
Đêm trên cao
Núi rừng khói sương tỏa bay một trời lãng đãng
Bóng tối gọi về những ngàn năm xưa cũ
Núi sâu vào chập chùng khất nẻo dặm xa
Ta đi về núi
tìm lại mình những giấc mơ hoang sơ
... tiếng thác ghềnh ầm ào
gió hú dài những triền dốc
những bông hoa nở chơi bời, hoang dại
những vực thẳm cô liêu...
Ta đi tìm ta những bước liêu xiêu
bỗng nghe đầu non tiếng chim vút bay
trời xanh
sợi nắng ban mai dệt tấm lụa vàng trải vào khe núi
từ đó thung sâu vọng lên tiếng chuông
ngân nga, ngân nga....
Núi rừng trầm trầm một bản hùng ca...
Xin tạ ơn bao la,
tạ ơn đời sống vẫn thiết tha
ta tái sinh ta qua từng hơi thở mới
từng hơi thở bình an, ta đi-về không chờ đợi
từng hơi thở an lành, ta buông thả niềm đau...
Và thả lòng theo mây trắng qua mau
mỗi bước chân xin quay về đất Mẹ
mỗi bước chân xin dốc lòng nương tựa
vì bao dung của đất vẫn tràn đầy
Mai ta về, mây nắng ủ trong tay
đi suốt con đường, bao la mở lối
lắng lòng nghe bao tiếng đời vẫn gọi
và nghiêng xuống muôn trùng, ta cười với mênh mông...
Tác giả: Bưởi.
No comments:
Post a Comment