Saturday, May 11, 2013

Giàu bất thường mấy ai tử tế !

Cần “chiếc phanh” để kinh doanh đừng trượt đến tội ác

Hồng Phúc thực hiện
Thứ Năm,  9/5/2013, 14:30 (GMT+7)
 
 

 

Ông Nguyễn Trần Bạt. (Ảnh: Thu Hương)
(TBKTSG Online) - Đạo đức trong kinh doanh đang ngày càng trở thành vấn đề gây bức xúc trong xã hội. Từ làm hàng gian, hàng giả cho đến sử dụng hóa chất độc hại trong sản phẩm và sử dụng ưu thế thị trường để o ép người tiêu dùng. Nhà nghiên cứu Nguyễn Trần Bạt, Chủ tịch, Tổng giám đốc Investconsult Group, trò chuyện với TBKTSG Online về vấn đề này.
 
TBKTSG Online: Thưa ông, câu hỏi về đạo đức kinh doanh ở một thị trường lớn như Việt Nam vẫn chưa có lời đáp. Xin mở đầu bằng chuyện thị trường sữa. Ở một nước đời sống đại đa số dân ở mức thấp, giá sữa lại rất đắt và bị quảng cáo thổi phồng một cách phi lý như một hành vi lừa người tiêu dùng. Ông suy nghĩ gì?
- Ông Nguyễn Trần Bạt: Đạo đức kinh doanh theo tôi là năng lực để thực hiện các cam kết của người sản xuất, người buôn bán với xã hội và với nhau. Trong một sản phẩm luôn hàm chứa cam kết của người sản xuất, người cung ứng đối với xã hội, tức là bản thân nó là một hợp đồng. Khi không đủ năng lực để thỏa mãn hợp đồng ấy thì người ta buộc phải cung cấp các sản phẩm gian dối.
Gian dối là một trong những giải pháp để khắc phục sự thua thiệt trong cạnh tranh khi người ta không đủ năng lực để thỏa mãn các cam kết lành mạnh. Muốn có sữa mà không đủ năng lực nuôi bò thì chúng ta buộc phải mua sữa bột, sữa không biết chắc chắn nguồn gốc của nó và đó là tiền đề của việc cung cấp những sản phẩm không có chất lượng.
Hậu quả là sức khỏe toàn xã hội sẽ suy giảm, độ nhạy tiêu dùng của xã hội sẽ suy giảm. Xã hội chúng ta sẽ biến thành một xã hội không có tiêu chuẩn, không có phẩm hạnh, dùng thoải mái những thứ không dành cho con người. Chấp nhận những sản phẩm phi con người là làm phi con người hóa. Con người sinh ra là để tinh khôn, để giữ gìn được sự lành mạnh về thể chất và tinh thần. Những sự phi lành mạnh hóa về thể chất là những bước đầu tiên dẫn tới sự phi lành mạnh hóa đời sống tinh thần. Tức là chúng ta chấp nhận một cách phi con người những sản phẩm, những đối tượng dành cho con người.
Nguồn lực con người bị triệt tiêu dần cả về vật chất lẫn tinh thần. Năng lực sản xuất của xã hội cũng bị triệt tiêu dần vì nó không cần phải có những sản phẩm nghiêm túc, mà ngược lại nó có thể được thỏa mãn bằng những sản phẩm láu cá và phi đạo đức.
Nhưng không phải chỉ có thị trường sữa mà còn rất nhiều thị trường hoặc sản phẩm khác cũng có những vấn đề tương tự. Nói cách khác vấn đề của thị trường sữa là một trong những dấu hiệu để phản ánh trạng thái suy thoái về mặt con người trong quá trình vận hành và phát triển một nền kinh tế thị trường.

Bởi chúng ta đều tham vọng về quyền lực, tiền bạc, danh tiếng… không phải doanh nghiệp, doanh nhân nào đang sa chân theo con đường ấy cũng biết giật mình lùi lại?
- Kinh doanh nào cũng có yếu tố đi ngược lại với lợi ích chung, bởi kinh doanh là hành vi riêng có của từng cá thể hoặc từng nhóm lợi ích. Nếu nói một cách rộng ra, suy luận một cách thoải mái thì phải nói rằng chúng ta không được giáo dục đầy đủ khái niệm về quyền con người cho nên chúng ta vi phạm quyền con người một cách ngây thơ, một cách tự nhiên và bản năng. Chính sự vi phạm quyền con người một cách bản năng làm xuất hiện những kẻ chuyên nghiệp vi phạm các quyền con người, cung cấp cho con người những sản phẩm dành cho những thứ không người.
Nếu những nhà hoạt động chính trị không có tham vọng quyền lực, những nhà kinh doanh không có tham vọng về quyền lợi thì sẽ không có cả kinh doanh lẫn chính trị. Cho nên tham vọng của họ chỉ tiêu cực khi nó trở nên thái quá, còn ở thời điểm trước sự thái quá ấy nó hoàn toàn tích cực. Tôi không lên án tham vọng về quyền lợi của các nhà kinh doanh, tham vọng về quyền lực của các nhà chính trị, mà thậm chí tôi khuyến khích họ. Vấn đề là xã hội phải hình thành một phòng tuyến đạo đức để tránh tất cả những sự thái quá của họ.
Đối với các nhà kinh doanh thì bằng thể chế kinh tế, bằng giáo dục những kiến thức cơ bản để họ không điềm nhiên thái quá. Đối với các nhà chính trị thì sự thất bại hay sự không hài lòng của nhân dân đối với họ phải được phản ánh bằng báo chí một cách phổ biến, và đấy là một tấm gương để họ nhận ra rằng sự thái quá của họ xuất hiện vào thời điểm nào và nên lùi lại như thế nào. Khi nào mà thể chế không kiểm soát được sự khác biệt hoặc sự mâu thuẫn trong quyền lợi cá nhân, quyền lợi của nhóm lợi ích với quyền lợi của xã hội thì luôn luôn xảy ra trạng thái mà chúng ta đang bàn.

Giá trị nào là mỏ neo để ta lùi về và neo lại?
- Tất cả mọi người đến một thời điểm nào đó đều hạ cánh, đều lùi cả. Lùi về đâu? Tôn giáo đã chỉ ra rất rõ có hai điểm lùi cho khái niệm tham vọng. Nếu nó thái quá và tiêu cực thì nó lùi về địa ngục, còn nó hăng hái, nó tích cực, nó cao thượng thì nó có một điểm lùi là thiên đường. Thượng đế chính là các giá trị cơ bản của mỗi người. Tiêu chuẩn để đạt được việc lên thiên đường, có chỗ đứng bên cạnh thượng đế chính là các tiêu chuẩn cơ bản của nhân cách của con người.
Có rất nhiều đơn vị sản xuất kinh doanh, rất nhiều doanh nghiệp, kể cả những người sản xuất nhỏ lẻ cũng đặt tiền lên trên hết qua hành động cho thuốc độc vào trong thức ăn, cho thuốc độc vào trong các sản phẩm mình làm ra để có lợi nhuận cao nhất. Có những người như vậy và địa ngục đang chờ đón họ. Tác giả của tất cả những sự cao thượng đều biết rất rõ rằng nếu họ không được lên thiên đường thì ít nhất họ cũng đứng được ngoài cửa.
Con người gây ra tai họa bằng hai lý do, ngu ngốc và độc ác. Những ai gây ra tai họa bằng ngu ngốc thì có một cơ hội đó là xám hối, còn những ai gây ra tai họa bằng sự độc ác thì không có cơ hội ấy. Nếu để ý chị sẽ thấy hạnh phúc đằng sau sự về hưu của rất nhiều người mà chị cho là có quyền lực, và chị sẽ thấy những người tạo ra tội ác bằng sự độc ác thì chỗ hạ cánh của họ là địa ngục.
Địa ngục ở trong chính mình. Cho nên điều chỉnh thân phận của con người chính là điều chỉnh độ đậm nhạt của “chất lượng địa ngục” ở trong mỗi một tâm hồn con người.

Nhưng chúng ta vẫn nói tường thấp thì kẻ trộm mới tới. Một nguyên nhân quan trọng ở đây là do cơ quan quản lý đã để những hàng rào bị thủng mà qua đó người ta vẫn có thể cung cấp được các dịch vụ, sản phẩm gian dối?
Chúng ta không kiểm soát được. Nhà nước không tổ chức ra được những chính sách, những hàng rào kỹ thuật để kiểm soát chất lượng. Tức là chúng ta không nhìn thấy vấn đề con người và sức khỏe con người như một yếu tố tất yếu phải có trong sự phát triển kinh tế, xã hội. Đồng thời nhân dân chúng ta cũng không được giáo dục đầy đủ để hiểu rằng bán được những mặt hàng có thể làm suy thoái, làm chết người là một tội ác. Vì thế ở đây có cả hai khuyết điểm. Khuyết điểm về phương diện quản lý nhà nước là chúng ta không đủ năng lực để kiểm soát chất lượng đạo đức của sản phẩm cũng như giáo dục không đủ để có thể kiểm soát, gìn giữ trạng thái đạo đức nhân văn. Đây là khuyết điểm của cả đời sống tinh thần lẫn đời sống quản lý kinh tế.
Cái tôi muốn nói khái quát hơn không phải chỉ có chuyện người ta cho chất độc vào sữa. Bởi cho chất độc vào sữa chỉ là một trong các biểu hiện tiêu cực, còn có những thứ chất độc vẫn đang được đưa vào một cách đại trà trên nhiều sản phẩm, kể cả sản phẩm tinh thần mà không bị lên án. Dư luận mới chỉ đủ dũng cảm để kêu gọi người ta kiểm soát những tội ác khi cho chất độc vào thức ăn mà chưa đủ dũng cảm cũng như thông thái để kêu gọi đừng cho các loại chất độc khác vào những sản phẩm khác, không chỉ những sản phẩm mà con người nuốt vào trong mình, mà còn cả những sản phẩm mà họ nhận vào trong miền tinh thần của mình.
Chúng ta không biết và không thể đến tận nơi, cũng không đủ năng lực, đủ sức mạnh để đến vạch mặt chỉ tên những đối tượng cụ thể, chúng ta phải nương nhờ vào thể chế. Cho nên lời kêu gọi của tôi là thể chế phải được xây dựng để kiểm soát tội ác.
Thể chế chính là những quy tắc để chúng ta điều hành một xã hội làm cho nó càng ngày càng lành mạnh hơn. Những thể chế nào mà các quy tắc của nó không đủ sức mạnh để kiểm soát tội ác thì thể chế ấy vứt đi hay đến lúc vứt đi.

Còn người tiêu dùng, họ có lỗi không nếu cố tình mua những thứ độc hại ấy?
- Còn người tiêu dùng thì không phải dễ dãi mà người tiêu dùng bí. Chúng ta uống sữa có melamine thì phải mất 10 năm mới chết, nhưng nếu chúng ta không có tí gì để ăn thì chỉ 10 ngày là chết. Chính vì thế người ta chấp nhận ăn những thứ mà người ta biết chắc là ăn vào có hại.
Thứ hai, người tiêu dùng không có tiền thì phải mua hàng rẻ tiền, mà hàng rẻ tiền thì đương nhiên chất lượng của nó cũng rẻ theo. Độ rẻ tiền của các sản phẩm luôn luôn phù hợp với vốn đầu tư để nhồi vào sản phẩm và năng lực tiêu dùng của khách hàng. Về bản chất nâng cao năng lực đạo đức trong tiêu dùng chính là nâng cao túi tiền để chúng ta có thể mua được những hàng hóa có chất lượng tốt. Đấy là góc độ kinh tế học của việc chống tiêu cực trong cung cấp các sản phẩm cho con người.

Và cũng vì còn nhiều hiện tượng gian dối trong kinh doanh khiến xã hội vẫn còn quan niệm coi thường những người làm kinh doanh, người giàu, dường như điều này trì kéo sự phát triển của chúng ta hơn?
- Tôi nghĩ đấy là một cái sai khủng khiếp. Hoạt động kinh doanh là một hoạt động thuộc về con người. Chúng ta có thể tôn trọng con người, kính trọng con người, nhưng chúng ta không thích các hoạt động kinh doanh thì đấy là do thói quen của xã hội phi kinh doanh như xã hội của chúng ta từ những năm 90 trở về trước.
Nhiều nhà kinh doanh từng là anh hùng trong đời sống không kinh doanh và đang cố gắng muốn trở thành anh hùng trong đời sống kinh doanh. Tôi không lên án họ, không ghét bỏ họ được và càng không thể coi thường họ. Đất nước của chúng ta cần những con người đặc biệt như thế, nhưng không cần nhiều, mà cũng không có nhiều.
Cái chúng ta cần là nhiều người biết đến sự đúng đắn, sự cao thượng chứ không phải nhiều sự cao thượng, nhiều sự cao quý, nhiều sự đặc biệt. Một quốc gia, một dân tộc, một cộng đồng con người phát triển một cách bình thường bằng những người bình thường, nhưng nó được hướng thiện, hướng thượng bằng những yếu tố dị thường. Cái tối đa mà con người cần là sự kính trọng đối với sự cao thượng chứ không phải bắt chước sự cao thượng. Không phải ai cũng đi dép cao su và ăn cà như Bác Hồ được, nhưng sự kính trọng về đôi dép cao su và về quả cà rất cần thiết, bởi nó là chiếc phanh để con người dừng lại trước khi trượt đến tội ác.
Nguồn:  http://www.thesaigontimes.vn/Home/diendan/ykien/96000/Can-%E2%80%9Cchiec-phanh%E2%80%9D-de-kinh-doanh-dung-truot-den-toi-ac.html

No comments:

Post a Comment