Saturday, February 9, 2013

Thơ VIỆT PHƯƠNG

MỜI

Học nhìn thời thế từ dân
Thấy trong thấy đục thấy gần thấy xa

Thấy chân thành thấy gian tà
Thấy ai đủ rõ thấy ta thật người

Bao nhiêu là những xu thời
Bấy nhiêu là những đua đòi lợi danh

Nào đây thủ đoạn gian manh
Nào kia mưu mẹo xoay quanh ghế ngồi

Rồi thì cũng đến tháng mười
Để còn nghe được những lời yêu thương

Yêu từ ngọn cỏ đầm sương
Thương từ những kiếp lạc đường bơ vơ

Đã từng chín đợi mười chờ
Thuở xưa năm ấy bây giờ mai sau

Đợi chừng nào gọi là lâu
Chờ làm chi  bước qua cầu mà đi

Vẫn còn phượng đỏ mùa thi
Vẫn còn rừng núi mấy kỳ chiến tranh

Vẫn còn một giọt nắng hanh
Vẫn còn dòng sữa long lanh giữa trời

Còn nhiều ấp ủ sinh sôi
Còn bao trai gái của thời ngày nay

Cầm niềm tin vững trong tay
Ngày mai đang đợi phút giây vào đời

Còn tha thiết lắm cõi người
Còn năm mới đến gọi mời đầu hiên

VIỆT PHƯƠNG

DUYÊN

Nhìn mưa lại thấy không mưa
Không thừa không thiếu chỉ vừa đủ thôi

Những gì được gọi là đời
Khi vui thì khóc khi cười thì đau

Lúc nào chậm lúc nào mau
Đêm qua đã hết bắt đầu hôm nay

Lòng thành mở rộng vòng tay
Ôm không gì cả cho đầy cơ duyên

Trên sông trôi một lá thuyền
Giữa đường vọng một ước nguyền xa xôi
VIỆT PHƯƠNG

No comments:

Post a Comment