HOA DỌC ĐƯỜNG XUÂN
Posted on 11 Tháng Hai 2013.
Mai Thanh Hải - Chạy xe giữa mênh mang đồi chè trung du dịu dàng, chợt bừng lên trước mắt căn nhà trên triền đồi, xung quanh hồng thắm hoa đào rừng mỏng mảnh mà bền chặt.
Dừng xe, vác máy ảnh, ông chủ nhà ló đầu khỏi hàng rào tre cũ, cười
hiền: “Mấy cây đào trong vườn đẹp hơn nhiều, đưa các cháu vào đây mà
chụp!”.
Lạ thế!. Nhìn mặt người là tin ngay hồn hậu, khác hẳn những khuôn mặt ông bà chủ vườn bên Gia Lâm, Thuận Thành hoặc tít tắp Hà Giang, cứ gườm gườm nhìn khách lạ, nhăm nhăm xô đến thu tiền chụp ảnh, nếu giương máy chụp ruộng cải, mảnh tam giác mạch, cây mận cây đào…
Lạ thế!. Nhìn mặt người là tin ngay hồn hậu, khác hẳn những khuôn mặt ông bà chủ vườn bên Gia Lâm, Thuận Thành hoặc tít tắp Hà Giang, cứ gườm gườm nhìn khách lạ, nhăm nhăm xô đến thu tiền chụp ảnh, nếu giương máy chụp ruộng cải, mảnh tam giác mạch, cây mận cây đào…
Hỏi ra mới biết, ông chủ ngày xưa cũng lính Vị Xuyên (Hà Giang), bám
chốt đánh nhau với Tàu gần chục năm và phân nửa thời gian ấy, đều đón
Tết trên chốt, ngắm hoa đào thay bánh chưng, thịt mỡ, nên thành mụ mị
hoa đào.
Hết súng đạn, trở thành hữu hảo, những người lính chốt của những năm 79-89 chả hòa hợp nổi giữa ký ức và hiện tại, nên ba lô con cóc về quê, bịt tai cặm cụi làm ruộng, trồng chè, om sắn, cắm cây…
Nhớ chốt, thèm biên, anh lụi hụi quay lại Hà Giang, tìm bứng mấy cây đào rừng ngay nơi mình đã sống – chiến đấu, lẩn mẩn mang về tận quê, ươm trồng gìn giữ, để có 1 đồi đào rừng, nở thắm rừng chè, như hôm nay…
Anh bảo: “Ngày xưa đói khát, khổ sở, chết chóc… nhìn hoa đào để mà tin vào những điều tốt đẹp phía sau. Bây giờ, tạm no đủ, lại nhìn đào để không quên những ngày gian khó, cảm nhận giá trị cuộc sống!” và lắc đầu: “Rất nhiều người tìm đến, trả giá rất cao mua 1 gốc đào, nhưng tôi không bán. Kỷ niệm một thời, đâu mua được bằng tiền?”…
Ừ!. Tiền bạc quan trọng thật đấy, nhưng sao có thể đắp đổi được quá khứ và thành thứ mua bán, đổi chác, những kỷ niệm đời người, vấn vít trong tim?...
Và đường Xuân của mình, đẹp – ý nghĩa hơn, từ những câu chuyện bình dị, mặn mòi như thế…
———————————————————————————————-
Hết súng đạn, trở thành hữu hảo, những người lính chốt của những năm 79-89 chả hòa hợp nổi giữa ký ức và hiện tại, nên ba lô con cóc về quê, bịt tai cặm cụi làm ruộng, trồng chè, om sắn, cắm cây…
Nhớ chốt, thèm biên, anh lụi hụi quay lại Hà Giang, tìm bứng mấy cây đào rừng ngay nơi mình đã sống – chiến đấu, lẩn mẩn mang về tận quê, ươm trồng gìn giữ, để có 1 đồi đào rừng, nở thắm rừng chè, như hôm nay…
Anh bảo: “Ngày xưa đói khát, khổ sở, chết chóc… nhìn hoa đào để mà tin vào những điều tốt đẹp phía sau. Bây giờ, tạm no đủ, lại nhìn đào để không quên những ngày gian khó, cảm nhận giá trị cuộc sống!” và lắc đầu: “Rất nhiều người tìm đến, trả giá rất cao mua 1 gốc đào, nhưng tôi không bán. Kỷ niệm một thời, đâu mua được bằng tiền?”…
Ừ!. Tiền bạc quan trọng thật đấy, nhưng sao có thể đắp đổi được quá khứ và thành thứ mua bán, đổi chác, những kỷ niệm đời người, vấn vít trong tim?...
Và đường Xuân của mình, đẹp – ý nghĩa hơn, từ những câu chuyện bình dị, mặn mòi như thế…
———————————————————————————————-
No comments:
Post a Comment